Đôi mắt của Vương Thiên Thiên trợn to như chuông đồng, vô cùng khó có thể tin
Đây là. . . Nhặt được tiền?
Tại sao chứ?
Tại sao người nhặt tiền không phải Vương Thiên Thiên nàng?
Rõ ràng là nàng tới trước mà, sao lại không thấy túi trữ vật trong bụi cỏ?
Nàng như bị sét đánh, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Vận khí coi như không tệ." Trần Cảnh Vận giãn mày, tinh thần phấn chấn gương mặt tỏa sáng. Nếu ai khác nhặt được một khoản tiền lớn vậy thì cũng đều vui vẻ thế thôi.
Cảm tạ món quà của thiên nhiên.
Hắn nhét túi trữ vật vào ngực, chuẩn bị đạp lên Linh Diệp rời đi.
Nhưng không ngờ, ống tay áo bỗng bị người kéo lại.
Trần Cảnh Vận hơi có cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Thiên Thiên: "Sao thế? Thiên Thiên cô nương còn muốn làm cướp sao?" Hắn không chút sợ hãi.
Đây chính là phía sau Thanh Ngọc Nhai, hắn chỉ cần quăng ra một tấm phù cầu cứu thì trưởng bối sẽ tìm đến rất nhanh, đánh giặc cướp thành tro tàn.
Mọi loại ủy khuất xông lên trong lòng Vương Thiên Thiên, nàng "Oa" một tiếng khóc lên.
Khóc đến đau khổ như vậy, còn chân thành tha thiết hơn lúc gào tang cho Huyền Mặc lão tổ.
"Đây là linh thạch ta nhặt được."
Trần Cảnh Vận bất vi sở động, lãnh khốc đẩy ngón tay Vương Thiên Thiên ra.
Chân hắn giẫm Linh Diệp, hướng chủ trạch bay đi, chỉ lưu lại Vương Thiên Thiên tiếp tục khóc.
Nói đùa gì chứ, mặc dù Trần thị có gia đại nghiệp đại nhưng chi tiêu cũng lớn.
Nhất là lúc trước khi Tứ gia gia Trần NinhTrác của hắn xung kích Trúc Cơ, tài nguyên của gia tộc lại càng nguy cấp hơn.
Một trăm khối linh thạch cũng không phải số lượng nhỏ, Trần Cảnh Vận hắn sao có thể đổ vào những hạng mục lung tung, khiến tiền đổ sông đổ bể được chứ.
Một màn này khiến Trần Huyền Mặc không khỏi vừa vui mừng vừa tức giận.
Đầu óc trọng tôn của hắn rất tỉnh táo, sẽ không bị người dễ dàng lừa gạt.
Nhưng thái độ lãnh khốc vô tình với cô nương nhà người ta như thế thì cọc hôn sự này e là phải hủy bỏ rồi.
Trần Huyền Mặc cười lắc đầu, chắp hai tay sau lưng, nhanh nhẹn bay trở về chủ trạch, nhưng không còn quan tâm tiểu tử Cảnh Vận nữa mà là tản bộ xung quanh.
Nhưng Trần Cảnh Vận vừa về đến chủ trạch thì đã đi thẳng đến viện tử của mình rồi.
Trần thị có tộc quy, thuở thiếu thời sẽ ở cùng viện với phụ mẫu, nhưng đến mười bốn tuổi thì sẽ ở một viện riêng của mình.
Trần Cảnh Vận năm nay mười chín tuổi, đã sống một mình năm năm rồi
Hắn một đường đi tới giữa chủ trạch, thấy một tòa lầu các nguy nga hùng vĩ đang lẫm liệt đứng lặng, ngói lưu ly xanh dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng lóa mắt.
Tòa lầu các này, tên là Minh Đạo lâu, chính là Trần thị tộc nơi đặt Minh Đạo học đường
Quy củ trong tộc, hài đồng từ tám tuổi đến mười sáu tuổi đều cần tập trung ở đây cần cù đọc sách, khắc khổ tu luyện, hun đúc tính tình, sáng tỏ đạo tâm.
Dù Trần Cảnh Vận sớm đã tốt nghiệp ba năm, nhưng mỗi lần đi ngang qua Minh Đạo học đường thì sẽ không tự chủ được cúi đầu tăng tốc bước chân, để tránh bị Truyền Thụ học đường nhìn thấy mà quở mắng một trận.
Nhưng chuyện càng không muốn xảy ra thì nó lại thường dễ xảy ra.
Ngay khi Trần Cảnh Vận vội vàng đi qua thì một thanh âm uy nghiêm vang lên bên tai hắn: "Cảnh Vận tiểu tử, dừng lại. "
Thân hình hắn bỗng khựng lại, đứng thẳng bất động, lại xoay thân thể, nhìn thấy Truyền Thụ học đường Trần Đạo An, đang chắp hai tay sau lưng đứng trước Minh Đạo lâu, ánh mắt sáng quốc đánh giá hắn.
Bên cạnh Trần Đạo An còn có một đôi nam oa nữ oa.
Nam oa là Trần Cảnh Hoan bối tự Cảnh, đứng hàng thứ mười một.
Hắn chính là thân đệ đệ của Trần Cảnh Vận, bây giờ mới tám tuổi, dáng dấp lại mi thanh mục tú vô cùng đoan chính, nhưng ánh mắt Trần Cảnh Vận lại không khỏi có mấy phần cười trên nỗi đau của người khác.
Nữ oa kia đại khái mười tuổi, phấn điêu ngọc trác, tuổi còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ mỹ nhân rồi.
Nàng núp ở sau lưng Trần Cảnh Hoan, thần sắc tựa hồ có chút lo sợ bất an, nhưng lại nhịn không được hiếu kì mà vụng trộm nhìn Trần Cảnh Vận.
Lúc này.
Trần Cảnh Vận đã không còn bộ dáng quý gia công tử thong dong có độ như trước mặt Vương Thiên Thiên nữa, thần sắc có chút khẩn trương, khó khăn câu ra một nụ cười lấy lòng: "Chào nhị thúc."